Chào Mừng Các Bạn Đến Với Diễn Đàn HS Lớp G Trường THPT Ba Đình Khóa 2006-2009
Chào mừng tất cả các bạn đến với diễn đàn ! Chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một diễn đàn thật lớn mạnh nhé ! Yeah ! Chúc mọi người có một khoảng thời gian vui vẻ nho nhỏ với diễn đàn !
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Diễn Đàn HS Lớp G Trường THPT Ba Đình Khóa 2006-2009
Chào mừng tất cả các bạn đến với diễn đàn ! Chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một diễn đàn thật lớn mạnh nhé ! Yeah ! Chúc mọi người có một khoảng thời gian vui vẻ nho nhỏ với diễn đàn !
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Diễn Đàn HS Lớp G Trường THPT Ba Đình Khóa 2006-2009
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Diễn Đàn HS Lớp G Trường THPT Ba Đình Khóa 2006-2009
Viết về em, người đã thắp sáng cuộc đời anh !_Copy Tren Blog
Nhóc Cô Đơn
Administrators
Name : Nhóc Cô Đơn Nghề Nghiệp : SV - ĐHCN Hà Nội ( Chuyên Ngành IT ) Trường Cấp III : THPT Ba Đình Khóa : 2006 - 2009 Lớp : G Tổng số bài gửi : 126 Birthday : 07/01/1991 Age : 33 Đến từ : Hà Nội Sở Thích : Vớ vẩn lắm ! Nhiều không kể xiết ! Join date : 27/10/2010 Châm Ngôn Sống : Mệt mỏi lắm rồi !
Tiêu đề: Viết về em, người đã thắp sáng cuộc đời anh !_Copy Tren Blog Sun Oct 31, 2010 8:21 pm
Một lời xin lỗi vào lúc này là quá muộn nhưng anh vẫn muốn nói: Xin lỗi em vì tất cả, và... cám ơn em, đơn giản vì đã đến với cuộc đời anh.
Khi tất cả chỉ còn lại một màu đen
Hai mươi hai tuổi, cái độ tuổi đẹpv đẽ và sung sức nhất của một thằng con trai, anh đã cháy hết mình vì những hoài bão lớn của cuộc đời. Một thân một mình vật lộn với cuộc sống tự lập tại New Delhi, anh đã vượt qua những đêm dài không ngủ được vì nhiệt độ vượt quá 45 độ C, vượt qua những buổi đói lòng bên bát cơm với đường vì hết tiền ăn... Và trên hết, anh đã vượt qua nỗi cô đơn da diết vì xa gia đình, xa quê hương đất nước, vì xung quanh mình là một nền văn hóa hoàn toàn khác lạ... vì anh biết, đằng sau những điều đó là tương lai tươi sáng đang chờ đón mình khi lấy được bằng về nước.
Thế rồi cái ngày đó đến. Ngày mồng 5 tháng 9 năm 2006, anh nhận tin bố ngã bệnh, phải về gấp. Hai ngày sau , khi đặt chân xuống sân bay Nội Bài cũng là lúc anh biết bố đã qua đời. Dường như tất cả đã chấm hết. Người cha, người bạn, tấm gương sáng nhất để anh dõi theo, người đã đặt trọn mọi hy vọng vào anh khi tất cả đều nghi ngờ, người luôn là chiếc cầu tinh thần nối anh với mẹ... đã ra đi mà không đợi anh về để gặp mặt lần cuối. Khi ấy, bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu niềm tin vào tương lai đều không còn nữa, tất cả với anh chỉ còn lại là một màu đen u ám.
Và rồi em đến…
Anh đã sống vô thức trong một thời gian dài. Khi đột ngột mất đi tất cả những điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình, con người ta không cần gì nữa em ạ. Không nhớ anh đã quyết đinh vào học Aptech như thế nào và vì sao anh lại quen em. Anh chỉ biết rằng khi đó em thì quá nổi bật, hoa khôi 1A Yết Kiêu. Còn anh vẫn chỉ ngày ngày đến rồi đi như một cái bóng.
Số phận như muốn đẩy em đến gần anh hơn. Đầu tiên là em chuyển vào học cùng lớp, rồi sau đó là cùng nhóm project với anh trong sự ghen tị của nhiều người. Sau này chúng ta vẫn thường nói rằng đó là sự kết hợp hoàn hảo nhất. Anh thì tài tử, bài nào cũng làm rất nhanh nhưng chẳng bao giờ hoàn chỉnh. Em luôn là người kiên trì ngồi tìm sửa lỗi giữa hàng trăm đoạn code cẩu thả của anh.
Anh sẽ không bao giờ quên những buổi trưa hai đứa ở lại trường ăn mì cốc ở cái ghế trong góc hành lang, những chiều cùng nhau đi bộ từ Yết Kiêu lên hồ Gươm rồi... đi về. Nhiều lần anh cãi nhau với mẹ, học xong không muốn về. Em là người duy nhất tìm ra anh ở cái đài phun nước trước cửa Nhà văn hóa. Em đã tốn rất nhiều công sức để hàn gắn mối quan hệ giữa hai mẹ con anh, để anh hiểu ra rằng cuộc sống vẫn luôn mở rộng chờ đón anh tiếp tục bước đi... Và trên tất cả, em giúp anh hiểu ra rằng, ở bên anh luôn có em.
Con đường đến với FU
Tưởng như mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra như vậy cho đến ngày anh lấy được chứng chỉ Aptech để đi làm thì bỗng nhiên em chia sẻ ước mơ muốn học đại học. Điếu đó khiến anh bất ngờ vì em đã dũng cảm từ bỏ một trường đại học để theo đuổi IT, vậy mà... Em nói em muốn học Đại học FPT, rồi bắt đầu ngồi tả cho anh hiểu cái “Đại học FPT” đó hay ho ở chỗ nào, nó sẽ giúp em và anh hiện thực hóa giấc mơ ra sao… Dần dần anh cũng thấy rằng em đúng, nhưng chỉ là về phía em thôi. 5-6 năm không đụng chạm gì đến tính toán, anh không tin mình có đủ khả năng đỗ vào một trường đại học nào nữa. Lại là em kiên nhẫn ngồi thuyết phục, động viên anh. Chiều chiều em đến nhà kèm thêm anh toán, tối về lại giao vài bài văn bắt anh đọc, tất cả chỉ vì mục tiêu đạt điểm sàn đại học. Nói thật là khi đó anh cũng chỉ miễn cưỡng làm, vì anh sợ em buồn, cũng vì muốn tiếp thêm quyết tâm cho em theo đuổi ước mơ của mình.
Anh và em cùng đi thi, và rồi kết quả thật ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh đỗ, nhưng em thì lại trượt. Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, điều khiến anh bất ngờ nhất là em khoe với anh em đỗ và sẽ nhập học Đại học... Kinh Doanh Công Nghệ??? Thì ra em đã nói dối anh. Con đường em chọn không phải là IT. Thi vào FPT để trở thành lập trình viên chỉ là con đường mà em muốn anh đi. Em nói môi trường đó rất hợp với anh, “Em hỏi bạn em rồi, ở đấy hay lắm, chắc chắn anh sẽ thích...”, em nói nhiều lắm, nhưng tất cả đều không lọt vào tai anh nữa. Những gì anh nghĩ đến lúc đấy là em đã lừa dối anh để đi theo con đường riêng của mình. Anh không chấp nhận bất cứ sự dối trá nào từ phía em, và trên hết, anh đã quá ích kỉ khi nghĩ rằng mình bị em bỏ rơi.
…Hai tháng đợi nhập học, anh đã làm tất cả để quên em. Không gặp mặt, không liên lạc, anh thậm chí còn đến với một người con gái khác, mặc kệ em đã làm tất cả để xin lỗi, để hàn gắn mọi chuyện.
Xin lỗi và cám ơn em rất nhiều Khi ngồi viết những dòng này, anh đã học tại FU được hơn một năm rồi. Quãng thời gian đủ dài để anh hiểu được hết giá trị của những gì em đã làm cho anh. Em đã thực sự đưa anh đến với con đường mà anh vẫn mơ ước. Một môi trường đề cao tính sáng tạo và công bằng. Ở đây anh được tôn trọng, được bạn bè yêu quý. FU không cho anh một Tuyết Ngọc tuyệt với như em, nhưng FU vẫn có những người chia sẻ với anh lúc buồn, cùng anh cháy hết mình những lúc vui, FU cũng có những người ngồi sửa code giúp chương trình anh chạy, hay cùng ngồi ăn bát mì mỗi buổi trưa ở lại trường... Anh đã hiểu rằng em không hề bỏ rơi anh, mà chính anh đã đánh mất em, đánh mất một phần quan trọng nhất của cuộc đời mình. Anh thực lòng xin lỗi em, và cảm ơn em rất nhiều. Cảm ơn em vì đã đến với cuộc đời anh!
Giờ đây anh vẫn luôn dõi theo em qua những trang blog, vẫn thấy ấm áp mỗi khi gặp em mang trên tay chiếc găng tay anh tặng, vẫn chạnh lòng khi đọc những dòng em viết cho người yêu... nhưng tự trong đáy lòng, anh cảm thấy vững tâm vì biết em đang hạnh phúcTác giả KhánhNQ __________________ Ấm áp là khi mùa thu qua, cái lạnh ùa về… Có một ai đó khẽ thì thầm vào tai bạn: "Chúc ấy một mùa đông ấm áp!".
Viết về em, người đã thắp sáng cuộc đời anh !_Copy Tren Blog
Diễn đàn X là một diễn đàn mở. BQT không chịu trách nhiệm về nội dung bài viết. Mọi chi tiết xin liên hệ: Administrator Yahoo mail: *****@yahoo.com Số điện thoại: 1234567890